Có thể không nhất thiết đáng để sợ sếp độc đoán, cũng có thể không cần ớn lắm đến nhân viên quái, nhưng thằng nịnh cần phải đáng sợ.
Nhân viên không tán thành và ưa thích thích gì với các vị sếp độc đoán. Sếp tự quyết nhiều thứ mà không phải lúc nào cũng phù hợp, nhất là cảm giác bị sếp bỏ qua nhiều quan điểm của nhân viên mà lẽ thường tình nên xem xét đến. Nhưng dù sao thì nhân viên vẫn nghĩ là phương pháp của sếp chưa phù hợp chứ độc đoán không hẳn làm hại nhân viên, hay là làm gì đó với mưu đồ xấu.
Từ phía người sếp và kể cả đồng nghiệp, nhân viên quái thì chẳng ai ưa thích. Trừ khi sự quái dẫn đến thiệt hại đáng kể nào đó, còn quái nhưng chỉ dừng ở cách tính toán thiệt hơn vặt vãnh mà cơ bản không gây ra thiệt hại gì to tát, và việc quái cũng chưa đem đến cảm giác tự thất vọng của sếp hay đồng nghiệp thì chừng mực nào đó mọi người sẽ không thấy đáng dè chừng.
Nhưng thằng nịnh thì khác, nó làm mê muội các sếp non cơ mà ngộ tưởng mình ghê gớm, từ đó nịnh lũng đoạn với những toan tính, còn sếp thì dẫn dắt tổ chức đi lệch con đường, gây hậu quả nghiêm trọng, trong khi nịnh vẫn được hưởng lợi ích có tính toán của nó.